Bầu trời xám, vài tia nắng qua đám mây
là cái nhìn lãnh đạm của mặt trời xuống con tàu mắc cạn
trong bến cảng im lìm.
Tàu cập bến nhưng hành khách không được phép về nhà. Tiếp tục đọc
Thơ
Âu Thị Phục An | Đánh dấu vĩnh hằng
màu mực pha loãng
dành cho chữ kí trên khung cửa phân ưu
mọi người khóc cho một hành trình đã dứt Tiếp tục đọc
Lê Trinh | Paulus ở Stalingrad
Ta cứ tưởng sẽ đến nơi này như một cuộc dạo chơi
như đã từng đi dạo từ sông Seine đến Paris
rồi chiếm đoạt ngay luôn niềm kiêu hãnh, cùng kho tàng của nó.
Cho đến khi những cụm tăng chảy lệ, đứng im Tiếp tục đọc
Ngô Nguyên Dũng | Niềm cô đơn của cánh dơi khiếm thính
mười giờ đêm tháng tám
mình tôi ngoài hiên tối
mặt bàn úa vàng ánh nến
khắc khoải ly rượu chát
chập chờn những chùm sao tâm thần Tiếp tục đọc
Hứa Hiếu – Hội nhập “kẻ thua cuộc… BBC.” Sài Gòn miễn phí
Hội Nhập “Kẻ Thua Cuộc… BBC”
chưa chắc là chúng ta sẽ diện kiến được kết quả mèo chuột vào cuối năm nay
khi huyệt mộ chưa được đào sẵn
cho một thế hệ thất tán
không có bảo hiểm nhân thọ, chắc chắn
mèo lẫn chuột đều ỉa Tiếp tục đọc
Ngu Yên | Bài đố trắc nghiệm cá tính
Đề Tài: Tri Diện Bất Tri Mông
1.
Theo dòng nghĩa: tri diện bất tri tâm, biết mặt khó biết lòng.
Thiên hạ thời nay đầy giả mạo.
Phụ nữ hóa thân đầy giải phẫu.
Mặt, may ra biết.
Mông, thì không.
(Những ai đồng ý Mông là mông đáy, xin đánh dấu: X) Tiếp tục đọc
Nguyễn Quốc Chánh | Nhà nước
1
Nhà nước một đảng là cơ hội vàng làm càn bá đạo du côn còn hơn du đãng
Nhà nước một đảng là một viên đạn nhắm vào tất cả những cái đầu bã đậu lau nhau
Nhà nước một đảng là một sợi dây xỏ xâu phơi khô những khoảnh khắc nhiệm màu Tiếp tục đọc
Quảng Tánh Trần Cầm | Mưa áp thấp nhiệt đới
nếp nhăn vết sẹo dấu chàm
mảng đời vụt lướt ngang. bất chợt
trong đồng vọng của phần đời sau lưng
nỗi nhớ niềm đau như loài gặm nhấm Tiếp tục đọc
Nguyễn Mạnh Hà | Thời gian thiếu
Lúc nào cũng cảm thấy thiếu thời gian để làm một vài việc gì đó
Nhiều việc đến nỗi nhớ không xuể
Nên là lại cảm thấy lúc nào cũng thiếu thời gian để nhớ những việc gì đó
Ở đâu đó vào một năm tháng nào đó
Đã có lúc nào đó khiến ta cảm thấy thiếu thời gian Tiếp tục đọc
Huỳnh Minh Lệ | Đoạn vĩ thanh
có lẽ lúc nào cũng phải thủ sẵn một cái khăn mu-soa ở trong túi
nhìn những con cá sấu no mồi
năm lim dim phơi nắng tận hưởng những khoái lạc mà chúng
vừa thưởng thức
những cánh đồng trong chiến tranh hay trong thanh bình Tiếp tục đọc
Trần Nghi Hoàng | Thời biểu chủ nhật
buổi sáng:
7 giờ
thức dậy trong cơn ngủ
đánh răng nỗi buồn
rửa mặt niềm hân hoan Tiếp tục đọc
Nguyễn Mạnh Hà | Tiếp tục chết. Mỗi người một vẻ
Tiếp Tục Chết
Bố mẹ tôi (trong thâm tâm)
Muốn tôi ngồi im một chỗ
Thật an toàn trong tầm mắt của họ
Họ chắc chắn muốn che chở cho tôi
Đến hơi thở cuối cùng Tiếp tục đọc
Nguyễn Quốc Chánh | Nhà thơ
1
Mày là nhà thơ tổ chức có thẻ bài do đảng cấp
Mày mắc cỡ vì phải hô khẩu hiệu mà mày đếch tin
Mày lấp ló rồi làm bộ tự do như chẳng có
Mày chống gậy không phải vì cái chân què
Mày cà thọt vì cả hai chân tê liệt từ trong óc Tiếp tục đọc
Hứa Hiếu | Cái mà gọi là
nếu bạn đọc để ý
những con chữ già nua chỉ quanh quẩn ở hiên thềm
xa lắm là bên kia đường, khu rừng đối diện
nơi có thể mường tượng ra một nhúm đất xa lơ lắc
nơi nào đó thường gọi là đất nước Tiếp tục đọc
Ngô Nguyên Dũng | Nơi tôi giấu những linh hồn thơ ấu
tháng ba một ngàn chín trăm năm mươi chín
tôi sắp sửa lên tám.
đức Dalai Lama thứ mười bốn
vượt Hy-mã-lạp-sơn
lìa Tây tạng
trong một đêm bão tuyết. Tiếp tục đọc